Okumura thích nhìn Sawamura từ phía sau. Không phải là vì cậu đã chán ngán việc đối diện với người đó do bắt bóng quá nhiều, mà chỉ là thỉnh thoảng, việc được ngắm nhìn anh ấy thật lâu mà không bị phát giác khiến cậu thấy hạnh phúc.
Bóng lưng của anh khi quay ra nói thật to với đồng đội “Việc phòng thủ xin nhờ mọi người giúp đỡ nhé!”, khi khoảnh khắc ấy đến, cậu hay nghĩ, A, người đàn anh này của mình sao mà ngốc nghếch nhưng lại đáng tin cậy đến như vậy. Anh ấy nói như vậy với bảy người đồng đội sau lưng mình, thế còn người ngồi trước mặt anh ấy là mình đây thì sao? Okumura nghĩ, Kể cả khi anh ấy chẳng nói gì với cậu, tất nhiên cậu vẫn sẽ dốc sức hết mình, vì đội bóng này, vì anh ấy. Và cả, Em cũng nhờ cậy vào những cú ném của anh đấy!.