Khi nàng rơi xuống thế giới này một lần nữa, đó là một ngày đầy sương. Trong buổi sáng mà nàng đã nghĩ rõ là mặt trời đã lên cao rồi cơ mà. Rõ ràng là lần này chỉ rời đi có mấy ngày, thế nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía bản doanh đang chìm trong mờ mịt, nàng có cảm giác, dường như đã lâu lắm rồi.
Nàng nhấc váy lên, tránh cho chiếc váy lấm bẩn, khẽ bước về phía trước. Với đôi chân trần trầyxước. Để được trở lại, đã phải trải qua những gì, nàng không muốn nhắc cũng không muốn nhớ đến, nhưng dấu vết đau đớn hiện diện quá rõ ràng khiến nàng không thể nào quên được.
Bản doanh cứ ngày phóng to hơn trong đôi mắt. Ngày càng, ngày càng gần.
Nhưng chưa đến nơi, nàng đã ngã xuống. Đọc tiếp “Độc nhất vô nhị”